Truyện ngắn Dù chỉ là thoáng qua - Phần 3

Truyện ngắn Dù chỉ là thoáng qua - Phần 3

Truyện ngắn

3047 lượt nghe

2020-10-22 09:0
Tôi vội vàng dừng lại để chạm vào mu bàn tay của Đông Vũ, vẫn lạnh buốt. Nhưng lần này cậu không rụt tay lại mà để mặc tôi nắm chặt lấy nó.
Đóng

Tôi gặp lại Đông Vũ một tuần sau đó.

Sau buổi khiêu vũ quá khích dưới mưa, tôi bị cảm suốt một tuần liền, đính kèm theo đó là những lời cằn nhằn từ cô bạn thân vì đã dám cho cô "leo cây".

Suốt một tuần lễ, tôi cố gắng liên lạc với Đông Vũ qua hộp thoại trên diễn đàn trong vô vọng. Cậu không hồi âm bất cứ điều gì. Không có cách nào để biết cậu đang ở đâu, đang làm gì và cậu có gặp khó khăn khi học cách thích nghi với mùa đông ở thành phố này không?

Tôi chợt nhận ra, mối quan hệ của chúng tôi thực sự quá mong manh. Dẫu cho cả hai đang ở cùng một thành phố, cùng đứng dưới một khoảng trời, cùng hít thở chung một bầu không khí.

Cuối cùng, tôi vô tình gặp lại cậu ở Blu*.

Blu là tiệm sách nằm ở cuối một cung đường nhỏ rẽ vào nhà hát thành phố.

Khi ấy, tôi đang mải đọc một cuốn tiểu thuyết của Cửu Bả Đao thì có một bàn tay chạm nhẹ vào khuỷa tay tôi. Tôi giật thót quay đầu lại thì thấy Đông Vũ đang tựa người vào quầy sách, mỉm cười nhìn tôi.

Tôi không giấu diếm sự hờn dỗi. "Cậu đã đi đâu vậy? Tại sao tớ không liên lạc được với cậu trên diễn đàn?"

Đông Vũ ậm ừ quanh co hồi lâu, cuối cùng cậu đành thở dài thú nhận, "Tớ bị trộm mất điện thoại rồi."

"Cái gì?" Tôi bất giác cao giọng, "Cậu bị trộm mất điện thoại á? Ở đâu? Khi nào?"

Đông Vũ hơi đánh mắt về phía quầy thanh toán. Chị Bell chủ tiệm ngồi sau quầy, ngẩng đầu khỏi màn hình điện thoại và nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ.

Tôi vội cúi mặt, thì thầm nói với Đông Vũ: "Thật á? Cậu bị trộm mất khi nào?"

Cậu ta đưa tay khỏi túi áo khoác và xoa mái tóc ngắn ngủn của tôi đến rối bù, "Cũng không để ý nữa. Hình như là sau khi gặp cậu."

Tôi ủ rũ úp mặt vào trang sách đọc dở trước mặt. "... Chán thật đấy!"

Muốn ở gần cậu ấy hơn một chút thôi mà sao thành phố này cứ hết lần này đến lần khác làm cậu ấy thất vọng nhỉ? Liệu cậu ấy có nghĩ khác đi về tôi hay không?

Sẽ là thất vọng và một chút... hối hận?

"Ừ, chán thật! Quanh chỗ tớ ở trọ chẳng có quán net nào cả, mà tớ thì lại chẳng dám đi xa. Thế là cứ đi tới đi lui hiệu sách này. Blu, cảm giác ở đây cũng dễ chịu nữa, nên cứ nghĩ không sớm thì muộn cũng sẽ gặp lại cậu ở chỗ này."

Cậu đặt cuốn sách của Cửu Bả Đao về quầy, rồi nắm lấy tay tôi kéo đi. "Đưa tớ đi thăm mùa đông của cậu đi chứ?"

Tôi và Đông Vũ đi tản bộ quanh thành phố, vừa đi vừa nói những câu chuyện vụn vặt. Tôi chỉ cho cậu xem căn nhà cũ của tôi, ngôi trường cấp ba tôi từng học, tiệm hoa tươi tôi đã làm thêm suốt hai mùa hè, thậm chí cả sân vận động thành phố nơi tôi có nụ hôn vụng về đầu tiên...

Hồi ức giống như một thước phim tua chậm, càng xem lại càng lưu luyến.

Đông Vũ không nói gì, chỉ yên lặng nghe tôi nói say sưa.

Cuối cùng cậu ấy chậm rãi cất tiếng.

"Lần đầu tiên thấy dáng vẻ của cậu khi nói chuyện, cậu đúng là... nói nhiều đến kinh hoàng!"

"Nhưng nói nhiều như vậy mà vẫn luôn miệng mỉm cười, hẳn đó là những kỷ niệm rất quan trọng đối với cậu."

"Daisy, tớ cũng muốn được là một phần ký ức của cậu. Muốn được cùng cậu đi qua những năm tháng đó. Nhưng không thể, đúng không?"

Tôi vội vàng dừng lại để chạm vào mu bàn tay của Đông Vũ, vẫn lạnh buốt. Nhưng lần này cậu không rụt tay lại mà để mặc tôi nắm chặt lấy nó.

"Nếu không thể là hồi ức của tớ, cậu có thể trở thành một phần tương lai! Tớ sẽ đặt cậu trong những ước mơ tiếp theo của tớ, như vậy có được không?"

Đông Vũ trầm mặc hồi lâu. Bỗng nhiên một hạt nước nhỏ rơi trúng mắt tôi. Đông Vũ chỉ tay lên cao, khẽ kêu: "Ôi, lại mưa rồi này!"

Tôi bật cười trước bộ dạng trẻ con của cậu ta, "Ừ, cuối mùa đông, thành phố này hay mưa lắm, nhưng chỉ thoáng qua rất nhanh thôi."

"Vậy thì cậu sẽ không nhớ được những cơn mưa cuối mùa nhỉ? Vì chúng chỉ thoáng qua thôi ấy?"

"Hả, à..." Tôi ngẩng đầu nhìn Đông Vũ, ngơ ngác không theo kịp cách nói chuyện của cậu ấy.

Đôi mắt trong suốt của Đông Vũ nhìn xoáy vào tôi, tôi có cảm giác mình đang vẫy vùng ngộp thở giữa một cơn mưa xối xả giữa mùa đông lạnh giá.

Cậu chỉ thì thầm, "Nhưng mà cậu phải hứa sẽ không quên tớ, sẽ không quên tớ, có được không?"

Đó là lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau.

Đó là lần cuối cùng chúng tôi gặp nhau...

 

Gửi bài viết, file âm thanh thu âm nội dung yêu thích của bạn đến RadioMe bằng cách truy cập radiome.vn - Đăng ký thành viên và gửi bài viết hoặc gửi nội dung file đính kèm đến hòm thư camxuc@i-com.vn nhé! 

 

 

  • MỚI NHẤT
  • NGHE NHIỀU NHẤT
  • NÓNG NHẤT