Những ngón tay không còn đan chặt nữa - Phần 1

Những ngón tay không còn đan chặt nữa - Phần 1

Truyện ngắn

2838 lượt nghe

2018-08-07 11:13:23
Thật ra tất cả chúng ta đều chỉ có một mình và cái nắm tay bền chặt nhất không sợ buông rời là tự nắm lấy tay mình. Không bao giờ là quá muộn để học cách tay trái cưu mang tay phải, còn hơn cả hai tay đều chỏng chơ vì níu kéo sai một bàn tay không thể thuộc về.
Đóng

 

Nhớ cho rằng, gặp nhau ở một thời điểm sai lầm, nên điều đúng đắn duy nhất có thể làm là lãng quên. Đừng để yêu thương đến cùng đường lại trở ngược thành vết thương!

 

“Biển sóng biển sóng đừng xô tôi

 

Đừng cho tôi thấy hết tim người…”

 

(Sóng về đâu – Trịnh Công Sơn)

 

Nắng lóa mắt. Nước biển hắt lên một màu chói gắt đến ong ong cả đầu. An lê từng bước uể oải trên mặt nước lấp xấp ngang mắt cá, để mặc cho cát và nước biển trôi tuột qua kẽ chân, như xoa dịu gót Achilles đã mệt nhoài của mình. Chiếc headphone vẫn lởn vởn những giai điệu khắc khoải của bản nhạc quen thuộc. Mà thật sự cô cũng chẳng phân biệt được giữa không gian này đâu là tiếng nhạc, tiếng sóng hay tiếng lòng?

 

Điện thoại vang lên, cắt ngang mọi tiếng động thừa thãi. An thở dài, vì biết chắc là anh đang gọi.

 

- Em đi dọc bãi biển một chút. Từ lúc tời đây chưa bước xuống biển nữa… – Cô vội nói trước khi đầu dây kia lên tiếng, cố giữ giọng mình bình thản nhất.

 

- Giữa trưa nắng chang chang, em coi chừng cảm đó! – Anh nhẹ giọng dặn dò, vì đủ hiểu cá tính của An, lúc này có nói gì cũng chẳng thể bắt cô trở lại phòng.

 

 

An cúp máy, buông thõng người xuống làn nước xanh ngắt, thảng hoặc thấy mình thuộc về một nơi nào đó xa lắc lơ. Cứ ngồi thế này sẽ say nắng rồi bệnh cho coi, cô tự nhủ, xong bật cười. Cơn say nắng khiến cô chếnh choáng nhất hiện tại đang chờ cô trên phòng, sá gì chút nắng biển ngoài đây. Thật ra, An cũng chẳng phải tuýp người lãng mạn để thả bộ dọc bờ biển giữa cái nắng hầm hập này, chỉ là cô không muốn cả hai gần nhau khi điện thoại anh đang bận bịu với số máy quen thuộc. Thấy anh ngại ngùng khiên cưỡng, còn bản thân mình cũng rối bời, An lẳng lặng rời phòng, lê từng bước nặng nhọc xuống những bậc thang đá dẫn lối ra biển. Dù gì cũng đang ở một nơi được gọi là “Thiên đường nghỉ dưỡng” – tội gì không tận hưởng. Ừ thì, thiên đường – An tặc lưỡi mỉa mai.

 

Cô và anh đang ở đâu đó trên một hòn đảo nằm trong lòng vịnh Vân Phong, cách Nha Trang chừng trăm cây số. Biển một bên và núi một bên, chỉ con người tự thấy mình bé mọn. Làn nước trong vắt như nước mắt của lần yêu thứ nhất cứ làm An mê mẩn đưa tay vốc từng ngụm mát lạnh phả lên mặt để tỉnh trí. Đang mải miết khỏa nước, bỗng một bàn tay từ sau níu lấy tay cô, xốc ngược cô đứng dậy khỏi mặt biển sóng sánh trầm tư kia.

 

- Nghịch nước đủ rồi cô nương, lát nữa cảm lạnh là từ du lịch nghỉ dưỡng thành dưỡng thương luôn đó. Đợi chiều tắt nắng rồi xuống tắm tiếp… – Vừa nói anh vừa nắm chặt tay An, kéo cô trở ngược về phòng, Những ngón tay rắn rỏi của anh đan lấy bàn tay gầy mảnh mai của An như một sự bảo bọc thân thương. Nhưng rồi bất giác cô nhận ra, đan tay là thế nhưng chẳng khít vừa bao giờ, vì ngay trên ngón tay áp út của anh là chiếc nhẫn cưới đã choáng hết chỗ cho ngón út nhỏ nhoi của cô có thể nép vào.

 

 

Ngay từ khi bắt đầu, cả hai đều hiểu sự gặp gỡ của họ là một sai lầm của duyên phận. Anh đã có gia đình – một chốn bình yên êm ấm và hoàn chỉnh, một ngôi nhà không có bất kỳ sai số nào trong bản vẽ công trình – ngoại trừ sự xuất hiện của cô.

 

 

Lần đầu tiên gặp anh, An đã bật cười khi thấy vị khách trẻ vào shop hoa tươi để tìm mua hoa hồng tím. Sao sến dữ vậy trời, An thầm nghĩ, xong cố lấy lại vẻ chuyên nghiệp của một cô chủ, cô bảo:

 

- Hồng tím thường dùng cắm hoa trang trí hơn là bó lại để tặng cho người yêu anh à.

 

- Vậy mà mấy cô bạn đồng nghiệp cứ dặn nhớ chọn hồng tím cho hợp với kỷ niệm ngày cưới. Kiểu như tím mới là màu chung thủy. Mà ở đâu ra người ta cứ hay gán ghép ý nghĩa cho màu sắc vậy ha? – Anh nhe răng cười rồi nhún vai.

 

Sau vài câu trò chuyện xã giao về gia đình đang có và đứa con nhỏ xinh xắn anh luôn mang theo hình bên mình, anh nhờ cô chọn giúp hoa cho ngày kỷ niệm tặng vợ. An tròn xoe mắt lắng nghe câu chuyện rồi mỉm cười cho hạnh phúc của một người xa lạ lần đầu gặp mặt, xong không hề chần chừ, cô chọn ngay cẩm chướng và huệ chuông. Đây đều là những loại hoa mà các cặp vợ chồng trẻ thường tặng nhau những năm đầu sau khi cưới, có lẽ vì sự khắng khít của những cánh hoa chuông li ti cạnh nhau và màu hồng lẫn đều trong sắc trắng của cẩm chướng nói lên được sự hòa hợp đến viên mãn. Anh không quên nở một nụ cười cảm kích khi ôm bó hoa ra về và lịch sự hẹn ngày gặp lại để thỉnh giáo thêm kiến thức hoa cỏ cùng cô chủ.

 

 

Cũng từ ngày đó, vợ anh bắt đầu nhận được những bó hoa đều đặn như một thói quen mỗi khi anh đi làm về. Và An, có thêm một khách quen luôn đến shop chọn hoa để nghe cô thao thao bất tuyệt về ý nghĩa trong từng màu sắc, hương thơm của mỗi loại “thực vật có nhan sắc” này – như một cách anh ví von.

 

Rồi chuyện gì đến cũng đến, hoa thì quanh đi quẩn lại chỉ có chừng ấy loại, anh và cô bắt đầu hết bàn chuyện hoa lá, mà chuyển sáng kể nhau nghe những vui buồn trong cuộc sống hằng ngày. Nhờ vậy An mới biết anh chàng lịch thiệp nhưng không kém phần hài hước kia hóa ra lại là một đồng môn trường Luật trước cô vài niên khóa, hiện đang phụ trách pháp lý cho một quỹ đầu tư phi chính phủ. Còn anh, cũng biết cô chủ shop hoa tươi quyết định mở cửa tiệm vì bất đắc chí với giấy tờ kiện tụng đau đầu, muốn thực hiện ước mơ đi khắp châu Âu thời con gái mà bất khả chi phí nên đành nhìn những loài hoa để tưởng tượng ra phong vị đặc trưng của những đất nước chưa một lần đặt chân đến…

 

 

- Hoa bách hợp kìa em! – Anh hào hứng nắm tay cô chạy đến khóm hoa ngay cạnh bậc thềm đá. Hèn chi nãy giờ đi dạo biển đêm cùng anh, cô cứ nghe thoang thoảng một mùi hương quen lắm mà chẳng gọi nổi tên, chắc bởi những suy nghĩ đang mông lung trong lòng.

 

(Còn nữa…)

---------------------------------

Tác giả: Anh Khang

  • MỚI NHẤT
  • NGHE NHIỀU NHẤT
  • NÓNG NHẤT