Ngày không mưa - Phần 2

Ngày không mưa - Phần 2

Truyện ngắn

2134 lượt nghe

2017-07-01 08:1
Nụ hôn bắt đầu từ gáy, mơn man sau vành tai, mọi giận hờn như bị nhốt chặt trong một cái chai thuỷ tinh rỗng, lăn đi trên sỏi đá.
Đóng

Một tháng trôi qua kể từ ngày đầu tiên Duy đến, Vân mỏng manh, yếu đuối và dễ thương khác thường. Những buổi tối hiếm hoi lang thang đi dạo với nhau, Vân luôn đòi đi ra những phố xa xôi và đang xây dựng bụi mù, ít người lai vãng đến.

 

– Sao lại phải thế?

 

– Vì tôi muốn thế. Duy không sợ mọi người biết chuyện à?

 

– Vân trốn được đến bao giờ?

 

– Không biết. Nhưng tôi không đối diện nổi với thực tế là Duy mới 25 tuổi. Còn tôi, đã 27 tuổi rồi.

 

– Trời ơi, 27 tuổi mà như một đứa trẻ con. Em làm tôi bực phát điên lên. Em định đợi đến lúc hai tuổi chênh lệch ấy bị xoá sổ, em mới dám công khai rằng em yêu tôi phải không?

 

– Duy thì sao, có yêu tôi không?…

 

 

Câu hỏi của Vân rơi vào lặng im. Một đêm nằm ôm nhau có được coi là yêu không? Duy không nói thêm gì từ lúc ở Tam Đảo về, chỉ nhìn Vân dịu dàng và đi dạo với Vân vào buổi tối. Vân trằn trọc suốt, đêm nào cũng nhớ quay quắt buổi tối ở Tam Đảo, như một cuốn phim quay chậm ngọt ngào.

 

Tuần thứ sáu tiếp tục không mưa. Trời nắng rát mặt. Vân có việc phải đi ra phố, ngại đến nỗi lần đầu tiên trong đời, Vân dừng xe dọc đường, mua một cái khẩu trang che mặt. Hôm nay Duy không đến. Vân mon men định nhắn tin hỏi rồi lại thôi. Mọi chuyện cứ chủng chẳng, nửa nọ nửa kia, lúc thì Vân chắc như đinh đóng cột về tình cảm Duy dành cho mình, lúc lại hoang mang khóc ròng mấy đêm liền.

 

Đang đi như trôi trên đường, Vân giật cả người khi nhìn thấy một bóng quen. Rõ ràng là Duy. Nhưng Duy không một mình. Cô gái ngồi sau tì hẳn cằm vào vai Duy, nói gì đó, cái eo nhỏ nhắn đến kỳ lạ trong chiếc áo màu rêu. Vân hơi sựng lại, tưởng mình sẽ phóng vụt xe lên mà căn vặn. Nhưng ý nghĩ đầu tiên đến rất nhanh, mình không có một chiếc áo màu rêu nào, trong tủ mình có tất cả các màu, trừ màu rêu.

 

Tối thứ bảy của tuần thứ sáu không mưa, đã ba ngày trôi qua kể từ khi nhìn thấy Duy trên đường. Duy xin nghỉ ba ngày không đến văn phòng. Vân xếp lịch để mỗi buổi có một người bạn đi ăn cùng. Sáng trưa chiều tối, bữa nào cũng vô vị và nhạt thếch giống nhau. Trong đầu Vân, lúc nào cũng chỉ có gió, mưa và sương mù Tam Đảo mịt mờ. Đúng lúc Vân mệt rũ, chán không nghĩ đến Duy nữa thì Duy nhắn tin.

 

 – Vân giận tôi phải không? Ba hôm nay không gặp Vân, Vân cũng chẳng nhắn tin, sao thế?

 

– Tôi không biết Duy thích màu rêu.

 

Im lặng. Không có thêm tin nhắn nào. Vân nghĩ thế là xong. Nước mắt chảy như một bà chửa nôn khan, nửa chừng là khô, không đủ thành dòng. Không nấc. Không sụt sịt. 12 giờ đêm, Duy gọi. Vân nghĩ một giây rồi từ chối cuộc gọi, điện thoại quăng vèo xuống cuối giường. Nhưng điện thoại rung liên tục, đến nỗi Vân tưởng giường mình là một cái giường massage. Tại sao Vân không tắt máy đi nhỉ? Nghĩ thế mà không dám làm, tay rón rén bấm phím nhận cuộc gọi, nén hơi thốt ra một câu yếu đuối:

 

– Duy còn muốn gì nữa?

 

– Muốn gặp Vân. Tôi đợi dưới cổng.

 

Xôn xao một chiếc váy tím. Rón rén đi xuống cầu thang. Nhớ ra lại rón rén đi lên, vớ lọ Romance của Raph Lauren xịt vào cổ tay. Bấn loạn một lúc thì cũng lén lút mở được cổng để chui ra với Duy. Chẳng nói chẳng rằng, Duy ôm chầm lấy Vân, chặt đến nỗi Vân chỉ kịp nghĩ cái váy tím sẽ nhàu mất. Rồi miết tay vào môi Vân, mắt một mí nheo lại, nhưng nhức một nỗi nhớ thương không thể tả nổi. Và hôn. Lần đầu tiên sau sáu tuần không mưa; sau một đêm dài nằm ôm nhau trên một chiếc giường khách sạn; sau những buổi tối đi dạo lang thang không đầu không cuối.

 

– Ước gì tóc Vân dài. Vân sẽ nằm xoã tóc, gối lên ngực Duy.

 

 

Vân vùi đầu vào ngực Duy thì thào, nghĩ là mình sẽ tha thứ hết. Duy ôm má Vân, mắt một mí nhìn sâu vào mắt, giọng vẫn điềm tĩnh như mọi khi:

 

– Đó là mối tình đầu tiên của tôi, yêu điên cuồng, yêu tuyệt vọng. Không cách nào ngăn cô ấy bỏ đi. Rồi cô ấy đột ngột quay lại, muốn tôi yêu như xưa. Ba ngày vừa qua, tôi nghĩ đến em và ở bên cô ấy. Bây giờ, tôi không biết phải nói gì. Nếu tôi nói tôi yêu cả hai, em có tin tôi không?

 

Đột nhiên Vân hụt hơi. Mọi thứ trôi vùn vụt. Đêm vắng, đường đèo dốc lâm thâm mưa, sương mù, môi Duy ấm áp sau gáy, và nụ hôn vừa rồi, đẩy Vân vào một không gian đặc quánh, dễ chịu đến rã rời.

 

– Mình làm một hợp đồng được không?

 

– Hợp đồng thế nào?

 

– Những ngày có mưa, Duy sẽ thuộc về Vân. Trọn vẹn. Những ngày không mưa, Duy về với cô ấy.

 

Mắt một mí nhìn Vân, nheo lại dò xét:

 

– Và hợp đồng kéo dài bao lâu?

 

– Đến bao giờ giông bão.

 

Vân ngủ dậy thấy mưa vùi, rền rĩ trôi trên mái nhà bằng mica trắng. Vân thắp nến để bên cạnh bồn tắm màu xanh, tự rót một ly champagne Martini, hì hục bê lọ hoa loa kèn lạc mùa đã nhạt mùi hương để ở cuối bồn tắm. Chỉ vài phút sau là Vân đã chìm vào một khối nước ấm trong veo mùi chanh, hương loa kèn rất nhạt, nến lại quá thơm, và Martini thì trôi qua cuống họng dịu dàng. Cuối cùng thì cũng đến một ngày mưa. Cuối cùng thì Vân cũng được ẩn mình trong cái không gian yêu thích, và chờ đợi chàng cao bồi cuối cùng.

 

– Duy, đến nhà Vân.

 

– Chiều được không, tôi đang kẹt mấy việc. Vân đợi tôi, và đừng chu môi lên hờn nữa nhé.

 

Không, Vân không hờn. Tại sao có thể hờn trong ngày hôm nay? Vân đi lại hân hoan trong nhà, chọn váy tím, rồi lại một bộ đồ ngủ tím, không, có lẽ không, Vân sẽ mặc váy ngủ, và đón Duy với chiếc khăn choàng hờ trên vai. Qua cơn hưng phấn, Vân chui vào chăn nằm thu lu, miên man nghĩ. Trong đời mình sẽ có bao nhiêu ngày mưa, và Duy, có ý định kể cho mình nghe điều gì xảy ra trong những ngày nắng?

 

Vân tự làm khổ mình với một đống câu hỏi đã biết thừa lời giải đáp cho đến lúc Duy đến. Vân bỗng dưng trong suốt, không còn thắc mắc, váy ngủ quyến rũ một mùi hương nhạt.

 

– Vân, sao làm khổ tôi thế? Tôi có phải gỗ đá đâu?

 

– Duy ký hợp đồng rồi mà. Trọn vẹn. Trong những ngày mưa. Hay là Duy nghĩ lại?

 

– Đừng chu môi lên nữa, cũng đừng dằn vặt tôi bằng những câu hỏi. Tôi xin đấy.

 

 

Vân lao vào nhà tắm, nước mắt vã ra, chưa kịp định thần thì Duy đã ôm chặt từ phía sau, mắt một mí nhìn đắm đuối qua gương.

 

– Em cứ mong manh thế này thì tôi từ chối làm sao được?

 

– Ai khiến Duy từ chối? Hay Vân phải làm bản phụ lục hợp đồng cam kết không bắt đền Duy?

 

– Đừng nghĩ thế, khổ thân tôi, khổ thân em.

 

Nụ hôn bắt đầu từ gáy, mơn man sau vành tai, mọi giận hờn như bị nhốt chặt trong một cái chai thuỷ tinh rỗng, lăn đi trên sỏi đá. Đôi tay dịu dàng ve vuốt bờ ngực nhỏ. Váy ngủ trôi qua vai chậm rãi, chậm đến nỗi khi lớp lụa mát lạnh chưa kịp rơi xuống chân thì Vân đã nhắm nghiền mắt quay lại và giấu mặt vào ngực Duy. Duy bế Vân khoả thân đến giường, đặt Vân như đặt một báu vật rồi để nguyên quần áo, lặng lẽ nằm xuống ôm Vân.

 

– Xin lỗi em. Tôi chỉ là một thằng tham lam. Lần đầu tiên nhìn thấy em, tôi thèm được hôn lên đôi môi em biết bao. Em làm tôi nhớ đến Trà Linh, nhưng không phải theo cách đau đớn mà cô ấy gây ra cho tôi. Em bất cần, trẻ con một cách nhố nhăng so với tuổi của em và đáng yêu quá, đến nỗi tôi không thể từ chối những ngày có mưa để được bên em. Nhưng tôi cũng yêu Trà Linh. Tôi là chàng nghệ sĩ Pygmalion và Linh là nàng Galatee mà tôi nhào nặn.

 

– Thì Duy vẫn có cả hai đấy thôi.

 

– Nhưng tôi không thể cùng ân ái với Trà Linh và em được. Tôi không đủ can đảm. Em có hiểu cho tôi không?

 

Vân cười dịu dàng như Đức Mẹ và nói

 

- Không sao, mình sẽ chấm dứt hợp đồng ở đây

 

Duy lặng lẽ về. Bóng Duy vừa khuất, Vân nghe thấy tim mình kêu yếu ớt. Tiếng kêu gần như có giá trị của nỗi khát thèm bị tuyệt chủng, biến mất vĩnh viễn, chấm hết vĩnh hằng. Trái tim bị nhốt chặt trong một tảng băng lặng ngắt, bên ngoài gầm gào, giông bão. Sáng tiếp theo của tuần thứ tám. Trời vẫn mưa. Vân tóc tém, quần hộp đến cơ quan, để lại một mảnh giấy:

 

“Sếp. Em nghỉ một tuần đi bụi như mọi khi. Điện thoại sẽ tắt”.

 

------------

 

Tác giả: Trần Thu Trang

 

Thực hiện chương trình: Nhím Xù - RadioMe Nối dài yêu thương 

 

Hãy cùng chia sẻ những tin bài hay và ý nghĩa với RadioMe qua địa chỉ hòm mail camxuc@i-com.vn các bạn nhé!

  • MỚI NHẤT
  • NGHE NHIỀU NHẤT
  • NÓNG NHẤT