Hơn cả một câu chuyện tình yêu - Phần 1

Hơn cả một câu chuyện tình yêu - Phần 1

Truyện ngắn

2952 lượt nghe

2019-04-14 10:0
Cô gái tôi yêu thương, cô ấy đang khóc, trong vòng tay tôi. Chưa có cảnh tượng nào. Đẹp đến như thế...
Đóng

***

 

1. Mẫn. Và chuyến đi 2 ngày 1 đêm

 

Ba mẹ quyết định chia tay khi tôi đang chuẩn bị cho Lễ tốt nghiệp.

 

Và tất nhiên, tôi rất buồn.

 

Tôi không thể nói ra ngoài thành lời, không thể nói với ai. Tôi cố gắng giữ nỗi đau trong lòng và bắt buộc nó phải yên lặng. Nhưng thỉnh thoảng nó vẫn trồi lên trong tim, khiến tôi không thể thở một cách đều đặn như bình thường.

 

Ba mẹ có lí do riêng, và có quyền làm vậy. Tôi vốn đã là sai lầm trong cuộc đời họ rồi. Và tôi không muốn làm gì. Bởi tôi sợ, sai lầm lại kéo thêm sai lầm nhiều hơn nữa.

...

- Tạm quên lễ tốt nghiệp đi, đi cùng Vân nhé! Chỉ 2 ngày thôi!

 

- Nhưng Vân định đưa Mẫn đi đâu?

 

- Đà Nẵng!

 

- ...?

 

- Vân sẽ cùng Mẫn ngồi xem cầu sông Hàn chuyển động!

 

 

...

Tôi bị chứng say tàu xe nặng. Vì thế mà chuyến đi này dường như hơi quá sức đối với tôi. Tôi nôn suốt. Và vô cùng mệt.

 

Tàu về đêm bớt ồn ào hơn. Tôi gục vào vai Vân, nhìn ra cửa sổ, nhìn những ánh đèn nhấp nhoáng trượt qua mắt trong vài tích tắc. Phiên Vân của tôi đã ngủ. Tay cậu ấy vẫn nắm lấy tay tôi rất chặt, như sợ rằng chỉ hơi buông ra thôi, tôi sẽ biến mất. Mồ hôi từ lòng bàn tay tôi đã khiến cả hai đều nóng bừng. Tôi không còn sức để cựa quậy, nên cứ để mặc tay mình bị nắm chặt như thế, và để mặc đầu mình gục vào vai Vân. Ôi Phiên Vân, cậu ấy cao 1m73, và chỉ nặng hơn 55kg chút xíu. Dựa vào vai Vân như dựa vào một mảnh gỗ, không êm ái, không dễ chịu... Nhưng có một cảm xúc duy nhất có thể gọi tên được. Đó là, bình yên!

...

Vân dắt tôi đi trên cầu sông Hàn. Vào mùa lạnh, không mấy ai có hứng thú đi chơi đêm và đứng bên bờ đợi ngắm cảnh cầu chuyển động trên trục để đổi hướng. Vân ít nói. Hầu như chỉ khi có việc cần lắm, cậu ấy mới nói với tôi một vài lời, nhắc nhở một vài thứ. Còn lại, Vân im lặng, để mặc cho tôi trôi dạt trong những dòng cảm xúc không đầu không cuối.

 

Chúng tôi tới giữa cầu và tìm chỗ khuất để ngồi, đảm bảo cho bộ phận an ninh khó nhìn thấy bóng người khi bắt đầu thay đổi hướng cầu cho tàu thuyền qua lại từ 1h đến 3h sáng.

 

Vân vẫn nắm chặt tay tôi, như nắm quả bong bóng bơm oxi vậy. Tôi khẽ cười:

 

- Bỏ tay ra nào. Mẫn có bay được đâu!

 

Vân nắm chặt tay tôi hơn, nhìn dòng sông Hàn đang từ từ chảy, cười tủm tỉm. Nụ cười này, tôi luôn muốn vồ lấy, ăn ngấu nghiến, để ngoài tôi, cậu ấy không thể cười với một ai khác được nữa. Tôi cố gắng giằng bàn tay mình ra, đưa bàn tay phải lên, giả vờ cáu gắt:

 

- Vân bỏ ra ngay, không Mẫn tát!

 

- Không bỏ.

 

- Bỏ ra cho nó thở, nắm gì ghê vậy?

 

- Phải giữ, để còn bấm dây đàn vĩ cầm chơi cho Vân nghe chứ.

 

 

Tôi nghiêng mặt nhìn Vân, cười. Vân cũng cười. Tim tôi luôn đập mạnh khi nhìn thấy Vân cười như thế. Tôi vội lấy tay che nửa khuôn mặt Vân

 

- Cấm Vân cười, không Mẫn tát gãy hết răng.

 

- Mẫn giang hồ thế, chả giống lúc khóc nhè gì

 

- Lúc khóc nhè làm sao?

 

- Nước mắt nước mũi tèm lem, bẩn khiếp, xấu xí không thể tả

 

- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA

 

Vân vội bịt miệng tôi lại, hoảng hốt:

 

- Mẫn không trật tự người ta ra tống cổ 2 đứa mình cho xem.

 

- Sao Vân bảo chú Vân làm ở trạm bên bờ bên kia mà

 

- Ừ ừ, nhưng với điều kiện chúng mình phải im lặng, bí mật.

 

...

Tôi dựa vào thành cầu, nhìn lên trời. Bầu trời tối đen, như cái màu tối tăm đang hiện hữu trong lòng tôi. Chỉ khoảng nửa tiếng nữa là đến 1h sáng, phần giữa của cây cầu này, tức là chỗ chúng tôi đang ngồi, sẽ quay 90 độ quanh trục và nằm dọc theo dòng chảy của dòng sông, mở đường cho tàu lớn đi qua.

 

 

Vân đưa tôi tới đây làm gì, tôi cũng không biết nữa. Chỉ biết rằng tôi thầm cảm ơn Vân. Vì cậu ấy luôn ở bên tôi, khi tôi cần.

 

- Mẫn ngồi ngoan ở đây nhé, ngồi 2 tiếng, chắc khát lắm, Vân đi mua nước uống.

 

- Nhưng mà...

 

- Vân sẽ về ngay, đợi Vân!

 

...

2. Phiên Vân. Và cô gái vĩ cầm

 

Lần đầu tiên tôi gặp Mẫn, đúng ngày sinh nhật tuổi 20 của tôi, khi tôi đi cùng một người bạn đến Nhạc viện Hà Nội xem cuộc thi năng khiếu Violin. Tôi ấn tượng với cô gái nhỏ nhắn mặc đầm đỏ lưng trần, đứng vị trí chính trên sân khấu, và cùng dàn nhạc chơi bản Swan lake. Không phải quá tài năng, âm thanh không quá mượt, nhưng đủ để lưu lại trong lòng tôi chút ít cảm xúc.

 

Nhưng, khi nghe kết quả, Mẫn trượt. Cô ấy thiếu điểm để đạt được suất học bổng đào tạo ở nước ngoài. Tôi hơi hụt hẫng, cho một người mà tôi không quen.

 

Tôi bất ngờ chạm mặt Mẫn ở hành lang bên trái hội trường lớn. Liếc qua thẻ sinh viên, Mẫn 22 rồi, hơn tôi 2 tuổi. Tôi nhìn khuôn mặt Mẫn và phì cười, nước mắt làm mascara lem nhem đầy má. Tôi đưa cho Mẫn chút khăn giấy. Mẫn ngước lên nhìn tôi, ngạc nhiên, tò mò, bối rối, và hơi nghi hoặc. Tôi cười:

 

- Chị lau đi, em không lấy tiền khăn giấy

 

Mẫn giật lấy khăn giấy, lau lại má, lườm tôi:

 

- Nhìn tôi nhăn nheo thế cơ à?

 

- Ơ, không ạ! À, cũng hơi hơi...

 

 

Mẫn phì cười, nụ cười đẹp đến nỗi tôi muốn cất vào hộp, đeo bên người, để ngoài tôi ra, Mẫn không cười với ai khác nữa.

 

- Vậy xưng tên đi, Mẫn nhé

 

- À, ừ, Vân!

 

- Tên đầy đủ?

 

- Phiên Vân!

 

...

Cô gái mặc đầm đỏ lưng trần, tay cầm violin màu gỗ bóng, mặt lem nhem mascara...

 

Cao vừa vừa

 

Xinh vừa vừa

 

Giỏi giang vừa vừa

 

Thông minh vừa vừa

 

Khéo léo vừa vừa

 

Lạnh băng trước những lời tán tỉnh và chỉ mỉm cười với người mình yêu!

 

Tôi, hạnh phúc lắm! Khi được là người đàn ông duy nhất, sở hữu nụ cười ấy.

 

Tại sao? Tôi lại quen Mẫn, người con gái duy nhất khiến trái tim tôi không thể giữ yên những nhịp đập bình thường của nó.

 

Tại sao?

...

Cầu sông Hàn mùa này vắng người thăm. Mùa đông sắp hết. Chẳng mấy chốc nữa là từng đêm, sẽ có rất nhiều khách tới đây chỉ để một lần được nhìn cảnh cầu quay. Tôi đưa Mẫn tới đây, không chỉ để ngắm cầu, không chỉ để nhìn sông. Tôi chỉ muốn ngồi bên Mẫn vào thời khắc cầu chuyển động, để cho người con gái tôi yêu hiểu rằng, dù thế giới có chuyển động, đổi thay, thì trái tim tôi vẫn vậy, tâm trí tôi vẫn vậy, vẫn chỉ dành riêng, cho một người thôi...

...

 

- Hết 35 ngàn em nhé !

 

Tôi cầm nước, bánh ngọt và trả tiền. Chết tiệt. Ví tôi để quên trong túi sách của Mẫn. Tôi lục túi quần trước, cả điện thoại cũng để quên trong túi sách nốt. Tôi ngượng nghịu gửi trả lại đồ và quay ra phía đường lớn. Từ đây chạy về khách sạn mất 15 phút. Phải về lấy tiền. Tôi chạy đi trước khi suy nghĩ tiếp cho mất thời gian.

 

Đêm lạnh quá, tôi vừa chạy vừa thở, chỉ lo không kịp quay lại với Mẫn. Đột nhiên chân tôi vấp phải vật gì đó, người tôi lao về phía trước, ngã sượt xuống lề đường, đau điếng.

 

Tôi lồm cồm bò dậy, phủi bụi trên người và xoa xoa đầu gối. Hoảng hồn khi nhận ra vật tôi vừa vấp phải là thân thể một người đàn ông. Quần áo nhàu nhĩ rách nát, tóc dài quá vai và bết lại, mặt bụi bẩn. Có lẽ là người ăn xin. Tôi lần tay xuống mũi. Vẫn thở. Phải làm gì bây giờ ? Trông ông rất yếu, và cần trợ giúp. Tôi không có điện thoại gọi cấp cứu. Và cứ thế này, tôi sẽ không quay lại cầu với Mẫn trước lúc trục cầu chuyển động.

 

Tay tôi vẫn thường run bật khi tôi hoảng hốt và lúng túng. Và giờ thì nó đang diễn ra đúng như thế. Run bắn, không chỉ tay, mà cả người. Đường phố đêm vắng, không có ai. Nếu tôi chạy đi gọi một người dân đến giúp, chắc tôi bị chửi chết mất. Phải làm gì lúc ấy tôi cũng không biết nữa. Tôi chợt nhớ đến khuôn mặt lem nhem mascara của Mẫn. Vội cúi xuống nói vội : "Ông ơi, con xin lỗi ! Mong trời tha thứ cho con !" rồi chạy đi. Mẫn đang cần tôi lắm, lúc này.

 

Khỉ gió! Tôi đang làm cái quái gì thế này. Tôi không chạy về khách sạn, mà rẽ sang bảng thông báo của trạm an ninh gần đó, ngón tay trỏ của tôi lần tìm. Đúng rồi, số của Trung tâm Bảo trợ xã hội. Nó ở gần đây, chiều nay tôi tình cờ nhìn thấy nó trên đường đi. Tôi với tay lôi ống điện thoại trong trạm ra, ấn số của Trung tâm bảo trợ....

 

...

Lúc này, chắc chắn, Mẫn đang rất cần tôi!

...

 

Thực hiện: Mai Hương

  • MỚI NHẤT
  • NGHE NHIỀU NHẤT
  • NÓNG NHẤT